
Nghệ sĩ piano người Áo Alfred Brendel mất ở tuổi 94. Đây là bức ảnh chụp lần biểu diễn cuối cùng của ông ở Vienna tháng 12-2008 - Ảnh: AFP
Người ta gọi ông là nghệ sĩ piano đầu tiên thu âm toàn bộ tác phẩm độc tấu piano của Beethoven. Nhưng chính ông bảo không phải.
Ông đâu có thu âm hết. Ông đã bỏ qua một số bản mà ông cho rằng chẳng cần đến Beethoven mà những người đương thời hay mấy cậu sinh viên tập tành sáng tác cũng làm ra được.
Khai quật những điều hài hước
Dám "chê" Beethoven chắc cũng không có nhiều người. Nhưng dám diễn giải những tác phẩm của Beethoven trong những năm cuối đời là "tuyển tập những nét hài hước trong âm nhạc" thì hẳn càng ít hơn nhiều.
Brendel có thể khiến ta liên tưởng tới một Milan Kundera trong âm nhạc, vì cũng như Kundera, ông dành sự quan tâm đầy học thuật và trí tuệ tới tiếng cười, tới sự vô nghĩa, sự tầm phào.
Tiếng cười sảng khoái nhất
Brendel không chơi nhạc cho đến hơi thở cuối cùng. Trước khi sang tuổi 80, ông đã tạm biệt âm nhạc. Khi nói lời chia tay âm nhạc, ông có nói về việc những buổi hòa nhạc ngày càng quá sức với mình, nhưng "tôi vẫn cười được - không nhiều như trước nhưng vẫn đủ để sinh tồn".
Nhà ông treo bức tranh vẽ một nghệ sĩ dương cầm đang cười khùng khục, xung quanh khán giả thì chăm chú và căng thẳng lắng nghe. Chúng ta cứ nghĩ bước vào một nhà hát là bước vào một thánh đường, ta mang tất cả sự nghiêm trang đến để kính cẩn cúi đầu trước âm nhạc như cúi đầu trước thần thánh, còn người nghệ sĩ là một nhà tiên tri đang thay thần thánh giảng đạo cho chúng ta.
Nhưng biết đâu chẳng phải thế? Biết đâu người nghệ sĩ, như Brendel, thực ra đang thầm trêu đùa, thầm cười cợt với âm nhạc, chỉ có chúng ta là tưởng mọi thứ trong nhà hát đều nghiêm nghị.
Alfred Brendel vừa mất, thọ 94 tuổi. Ngoài là một nghệ sĩ dương cầm, Alfred Brendel cũng là một cây bút tiểu luận tuyệt vời về nghệ thuật, một thi sĩ với dấu ấn riêng.
Trong một bài thơ nói về kiếp sau, Brendel tưởng tượng con người sau khi chết đi đều có thể chuộc lại đời mình: "Lấy ví dụ, Beethoven/ có thể được chuộc lại ở bờ bên kia/ trên tư cách một người làm bánh/ thảy bột vào lò với cơn thịnh nộ đã thành quen thuộc".
Ông hóm hỉnh ví von những bản sonata của bậc thầy âm nhạc với bánh Pretzel, còn những bản Bagatelle giống như bánh hạt hoa anh túc.
Vậy còn Brendel thì sao? Bây giờ khi đã sang thế giới bên kia, ông sẽ "chuộc lại" đời mình bằng cách nào? Ta không biết được, nhưng dù ông sẽ trở thành ai ngoài một nghệ sĩ piano, thì hẳn ông cũng làm điều đó với tất cả tiếng cười sảng khoái nhất.
"Với tôi, có vẻ chẳng có ý nghĩa gì mấy trong việc cứu lấy từ lãng quên những nhạc phẩm hoàn toàn thiếu vắng sự tài tình và độc đáo của Beethoven", Alfred Brendel viết trong một bài tiểu luận dài về cách ông diễn giải về nhà soạn nhạc thiên tài người Đức.
